Gia đình

Saitama, 2019/7/28

Sáng nay, khi đang ngủ trên sô-pha, bác len lén ngồi bên cạnh xoa xoa tay, rồi xoa xoa chân của mình xuýt xoa gì đấy mình không nghe rõ. Lúc ý, An quỳ xuống trên sàn nhà, gọi be bé sát mặt mình: Dì Huyền ơi, dì Huyền ơi!? Mình mở mắt quay sang thấy An và Lu đang cười. Mình cũng cười mỉm: Good morning!,  nhưng mắt chỉ lim dim vì buồn ngủ quá. An đưa tay lên xoa má mình, An lớn thật rồi! 
Bác trách: Nào, cuối tuần im cho dì Huyền ngủ. 
Lu hỏi rất hồn nhiên: Dì Huyền là con út ạ? Dì Huyền là con ông ngoại đúng không. Dì Huyền ơi, dậy đi câu tôm nào.
Mình mơ màng ngủ, nghe thấy tiếng Lu rất đáng yêu. Rồi mọi người ra khỏi phòng, khép cửa để cho mình ngủ tiếp. 

Có bữa ngủ ở nhà với mẹ, ngoảnh sang thấy mẹ đang ngủ say, đấy là thứ cảm giác bình yên nhất mà mình có. Thời gian đã cướp đi những khoảnh khắc mà mình ước được trải qua từng ngày. 

Vẫn như hồi nhỏ, bố đi đâu cũng thích lôi mình đi theo, giống như một cái đuôi. Bây giờ, bố sợ làm phiền mình, nên thay vì rủ, bố sẽ hỏi thử để chắc là mình không có việc gì quan trọng. Bây giờ đi đâu mình cũng muốn có bố mẹ đi cùng.

Từ lúc Vịt, đứa cháu ruột đầu tiên, được sinh ra, chả mấy khi mình có nhiều thời gian dành cho em. Thấy vui vì Vịt hài hước, thỉnh thoảng sẽ tự bịa ra một vài câu chuyện rất logic theo trí tưởng tưởng của một đứa trẻ 4 tuổi như nó, để kể cho mình nghe, một bà cô hơi lơn lớn nghe đoạn đầu đã biết là chuyện không có thật. Yêu nhất là lúc Vịt chui vào lòng im lặng nghe mình đọc sách. Có bữa mình đọc cả những thứ khoa học rất khó hiểu, thế mà em vẫn im lặng nghe. Không hiểu, em đang nghĩ gì? 
Giá mà, mình có thể đọc sách cho em nghe hàng ngày, hàng ngày.

Nghĩ về gia đình, mình nhớ ngay đến bữa cơm trên bàn phòng khách. Bữa cơm tối thường vào lúc phát giữa giữa bộ phim trên VTV3 cho đến hết chương trình thời sự. Là những tối mùa đông, có một bát canh cải bẹ, vị hơi đăng đắng. Mẹ thường ép mình ăn thêm thịt, vì mình thích ăn rau hơn. Còn bố thường phải khoán phần rau vì bố giống ông nội, không thích ăn rau lắm. Cuối tuần, anh mới về, mình chờ ngày đấy cả tuần. 
Bộ bàn ghế ở phòng khách mua từ hồi bố mẹ chuyển sang nhà mới, chả biết mười mấy, mấy chục năm rồi nữa. Hồi mới cưới, bố mẹ ở trong vườn nhà ông bà ngoại. Lúc chuyển nhà ra đường lớn, chỗ đất đấy ông bà ngoại xây thành một cái chuồng trâu. 

Có lần mình bay sang Nhật nhưng không có ai ở nhà tiễn ra sân bay. Hôm sau mới nghe dì kể lại, bà ngoại khóc, rồi trách cả nhà không ai quan tâm đến mình. Mặc dù mình mới là người từ chối, chỉ vì nghĩ rất đơn giản là hoàn toàn có thể tự đi để không làm phiền mọi người. Nhưng hóa ra, chính việc đấy lại làm mọi người áy náy. Là mình đã nghĩ quá nông cạn rồi. 

Những chuyện về gia đình thật có thể kể miết qua ngày rộng tháng dài. Về từng người vẫn luôn yêu thương mình bằng tình yêu, mà chỉ nghĩ đến thôi, bản thân luôn cảm thấy hỗn độn. Là vừa hạnh phúc, vừa cảm thấy may mắn, lại vừa áy náy. Là thấy bản thân có thể trẻ con, lại vừa cần phải người lớn hơn. Là vừa vui, vừa thấy không xứng đáng.

Là, ngoài kia, dù có nhiều thứ vật chất đầy đủ, có nhiều thứ nom lấp lánh, đẹp đẽ, nhưng làm sao bình yên bằng một bữa sáng ngủ dậy thấy ông ngoại đang tưới rau.
Làm sao bình yên bằng một bữa cơm đầy đủ cả nhà.
Làm sao bình yên bằng giấc ngủ trên một cái giường be bé nhưng quay sang thấy mẹ, thấy mấy dì , mấy thím đang ngủ ngon.
Làm sao bình yên bằng những nụ cười của cậu của dì.
Làm sao bình yên bằng những cái hôn, cái ôm của bác lên trán.....

Là vì mình đã quá may mắn.

Là vì, có cái gì đáng trân trọng hơn gia đình được nữa? 


Nhận xét